Ảnh trong tuần

Ảnh trong tuần

24 thg 11, 2008

Ai là Vua?

TA LÀ VUA ! – MUÔN TÂU BỆ HẠ !”

Đọc được bài viết về trò chơi Vua - thần dân này, thấy thấm thía dễ sợ. Phải suy nghĩ lại thôi.

..
.Luật chơi rất đơn giản, quản trò chỉ vào bất kỳ ai trong vòng tròn, người ấy sẽ đưa cao hai tay lên, hô to: “Ta là vua !”, hai người hai bên của người ấy phải chắp tay khấu đầu hô theo: “Muôn tâu bệ hạ !” Quy định là bao giờ các thần dân cũng phải ở tư thế thấp hơn vua: vua đứng – bầy tôi quỳ; vua ngồi – bầy tôi phải nằm xoài; lắm khi vua chơi ác, nằm xoài ra đất luôn thì bầy tôi phải bò lê bò càng sát đất.
Vui thật vui ! Mọi người cứ thay nhau mà... “lên vua xuống tớ”, chẳng ai huy hoàng được quá 5 giây, chưa kịp hoạnh họe bắt nạt gì ai thì đã bị truất phế ngay lập tức...
... người chơi bị quay như chong chóng, mới làm vua đã phải thành nô lệ, rồi lại tức khắc lên ngôi, vừa mới vênh vang đã bị rớt xuống tận cùng,

Và suy nghĩ tiếp về những ông vua mà mình phải làm nô lệ bấy lâu nay. Điểm lại mình làm nô lệ cho nhiều vua quá.

...Sau một ngày tạm xa nhau vì công ăn việc làm, vì phải đi học đi hành, còn đâu những câu chuyện ấm áp thân tình bên mâm cơm của cha mẹ, vợ chồng, con cái với nhau. Thay vào đó, “vua” Tivi đã dành lấy bục giảng để giáo dục dạy dỗ con người ta đủ mọi sự trên đời. Nó nghiễm nhiên ra lệnh, định hướng, từng ngày từng giờ áp đặt những cung cách sống hưởng thụ, ích kỷ qua những quảng cáo trơ trẽn, những game show vô duyên.
Và nguy hiểm nhất, “vua” Tivi không ngần ngại tuyên truyền, nhồi sọ, nói láo, cắt xén, bóp méo, vu khống, hoặc đưa ra những thành tích giả dối, mỵ dân. Lâu dần, lương tâm của các “thần dân” đã bị “vua” làm cho thành dị dạng, thoái hoá lúc nào không biết !
Các bạn trẻ cũng điểm mặt thêm được một tên “vua” không kém uy lực so với Tivi, đó là “vua” điện thoại di động. Hai thứ chỉ khác nhau ở chỗ một cái trị vì vương quốc mênh mông của truyền thông đại chúng, cùng lúc chi phối hàng chục triệu người, trong khi cell phone thống lĩnh riêng từng cá nhân nô lệ dưới quyền của nó.

Thế đấy, cuộc sống chúng ta bây giờ ê hề lắm sự tiện nghi vật chất nhưng sao vẫn cứ thiếu hụt dần đi những giá trị tâm linh, tình cảm và tinh thần. Chúng ta cứ ngỡ mình đang sở hữu tất cả những sự ấy thì ta là vua, ta muốn gì được nấy, không ngờ chính ta đang tôn dương chúng lên làm vua đời mình, còn mình thì trở thành bầy tôi quỵ luỵ, trở thành nô lệ mê tín mù quáng của chúng...

Thế đấy, có một ông vua không ngai, không quân đội vũ khí để gây chiến, không dùi cui roi điện để đàn áp, không tình báo chỉ điểm để khủng bố, không vàng bạc ngoại tệ để mua chuộc, không truyền hình báo chí để tuyên truyền, chẳng bao giờ ăn gian nói dối, chẳng bao giờ hối lộ tham nhũng, chẳng bao giờ bóc lột bất công.
Ngược lại, ông Vua của các vua ấy, vị Chúa của các chúa ấy lại hết mực tôn trọng tự do của con người ta là điều Ngài đã trao ban như là quà tặng vô giá, trân trọng đến độ Ngài cứ nhẫn nại đứng bên ngoài cánh cửa đời ta mà gõ, mà kêu...

...sao chúng ta chưa một lần dừng lại trên sân chơi cuộc đời này để chọn một vị vua thật sự cho tâm hồn và cả thể xác của mình ?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tổng số lượt xem trang