Ảnh trong tuần

Ảnh trong tuần

30 thg 11, 2008

Thất vọng! Và Hy vọng

Một loạt những thất vọng, bối rối. Không phải vì mình chưa cố gắng đủ, mà vì có lẽ mình đòi hỏi cao ở cộng sự, nên hơi chới với khi các bạn í không thể hiện được tốt. Cho nên phải cày cật lực. Mong là sau khi chia sẻ thì mọi người sẽ tiến bộ hơn một chút xíu.
Bây giờ phải đi lễ thôi. Tối nay xem lại mọi thứ. Mai rehearsal thêm lần nữa.
Hy vọng mọi chuyện tốt đẹp.

29 thg 11, 2008

Nước đến chân

Đúng là cứ phải nhảy thế này mệt ghê nơi. Các bạn mình sao mà thờ ơ quá thể nhỉ. Rồi sẽ mệt mỏi tiếp đây.

Coi như mất đứt mấy ngày nghỉ. Mà mấy hôm nay lại không khỏe nữa chứ. Làm sao bi giờ?

Hy vọng vào sự may mắn và những cố gắng tối đa vậy.

27 thg 11, 2008

...

Cảm giác cả ngày hôm nay là mệt mỏi. Định viết lại thì đã có một entry có tên tương tự nên để trông cái title cho nó đỡ đơ. Hehe. Lờ đờ suốt buổi chiều vì hôm qua làm việc đến 18 tiếng đồng hồ liên tục. Sáng nay lại phải dậy sớm, đi làm, họp đến quá trưa mới có giờ bỏ bụng một chút. Cũng may là có một vài good news, và có một chút ánh sáng cuối đường hầm. Nếu không thì xỉu cái đùng rồi.
Bây giờ phải tiếp tục chiến đấu.
Điên nhất là đọc cái email của con nợ của mình. Nghĩ lại thì cũng phải thôi. Bạn có thể doing business bằng hai cách: chuyên nghiệp hoặc giang hồ. Lâu lâu cũng xui, gặp phải giang hồ thì gắng mà chịu đòn cho xong cái thương vụ dang dở. Rồi tìm đường mà dông lẹ lẹ, xớ rớ chi nữa cho nó khổ. May mà tụi mình có quyết định đúng đắn hồi tháng trước ha.
Bắt tay chúc mừng cái coi. Yeah!

24 thg 11, 2008

Tuan moi

Tình hình bắt dau cang thang roi da. Ca mot tuan hua hen se rat ban ron. Mot minh chong choi voi Mafia. Hehe.

Doi luc nghi minh cung hoi da doan. Va kho chiu nua. Biet vay nhung chua tim ra ly do de bot kho chiu. The moi kho. Cho nen doi hoi cao. Cho nen doi luc nhan nho. Chac tai vay ma mau gia. Huhu

May ma xung quanh minh toan nhung nguoi de thuong. O nha cung nhu o cong ty. Khach hang cung nhu doi tac. Con cai cung nhu nhung nguoi than. Co le nho ai cung het minh vi cong viec. Lau lau Di N lai la len chac minh de boc dieu.

Co mot dieu chac chan: ca hai dua luon co gang toi da trong moi viec, cong voi mot chut may man nua nen cho den nay moi thu kha tot.

Tiep tuc hy vong ha!

Ai là Vua?

TA LÀ VUA ! – MUÔN TÂU BỆ HẠ !”

Đọc được bài viết về trò chơi Vua - thần dân này, thấy thấm thía dễ sợ. Phải suy nghĩ lại thôi.

..
.Luật chơi rất đơn giản, quản trò chỉ vào bất kỳ ai trong vòng tròn, người ấy sẽ đưa cao hai tay lên, hô to: “Ta là vua !”, hai người hai bên của người ấy phải chắp tay khấu đầu hô theo: “Muôn tâu bệ hạ !” Quy định là bao giờ các thần dân cũng phải ở tư thế thấp hơn vua: vua đứng – bầy tôi quỳ; vua ngồi – bầy tôi phải nằm xoài; lắm khi vua chơi ác, nằm xoài ra đất luôn thì bầy tôi phải bò lê bò càng sát đất.
Vui thật vui ! Mọi người cứ thay nhau mà... “lên vua xuống tớ”, chẳng ai huy hoàng được quá 5 giây, chưa kịp hoạnh họe bắt nạt gì ai thì đã bị truất phế ngay lập tức...
... người chơi bị quay như chong chóng, mới làm vua đã phải thành nô lệ, rồi lại tức khắc lên ngôi, vừa mới vênh vang đã bị rớt xuống tận cùng,

Và suy nghĩ tiếp về những ông vua mà mình phải làm nô lệ bấy lâu nay. Điểm lại mình làm nô lệ cho nhiều vua quá.

...Sau một ngày tạm xa nhau vì công ăn việc làm, vì phải đi học đi hành, còn đâu những câu chuyện ấm áp thân tình bên mâm cơm của cha mẹ, vợ chồng, con cái với nhau. Thay vào đó, “vua” Tivi đã dành lấy bục giảng để giáo dục dạy dỗ con người ta đủ mọi sự trên đời. Nó nghiễm nhiên ra lệnh, định hướng, từng ngày từng giờ áp đặt những cung cách sống hưởng thụ, ích kỷ qua những quảng cáo trơ trẽn, những game show vô duyên.
Và nguy hiểm nhất, “vua” Tivi không ngần ngại tuyên truyền, nhồi sọ, nói láo, cắt xén, bóp méo, vu khống, hoặc đưa ra những thành tích giả dối, mỵ dân. Lâu dần, lương tâm của các “thần dân” đã bị “vua” làm cho thành dị dạng, thoái hoá lúc nào không biết !
Các bạn trẻ cũng điểm mặt thêm được một tên “vua” không kém uy lực so với Tivi, đó là “vua” điện thoại di động. Hai thứ chỉ khác nhau ở chỗ một cái trị vì vương quốc mênh mông của truyền thông đại chúng, cùng lúc chi phối hàng chục triệu người, trong khi cell phone thống lĩnh riêng từng cá nhân nô lệ dưới quyền của nó.

Thế đấy, cuộc sống chúng ta bây giờ ê hề lắm sự tiện nghi vật chất nhưng sao vẫn cứ thiếu hụt dần đi những giá trị tâm linh, tình cảm và tinh thần. Chúng ta cứ ngỡ mình đang sở hữu tất cả những sự ấy thì ta là vua, ta muốn gì được nấy, không ngờ chính ta đang tôn dương chúng lên làm vua đời mình, còn mình thì trở thành bầy tôi quỵ luỵ, trở thành nô lệ mê tín mù quáng của chúng...

Thế đấy, có một ông vua không ngai, không quân đội vũ khí để gây chiến, không dùi cui roi điện để đàn áp, không tình báo chỉ điểm để khủng bố, không vàng bạc ngoại tệ để mua chuộc, không truyền hình báo chí để tuyên truyền, chẳng bao giờ ăn gian nói dối, chẳng bao giờ hối lộ tham nhũng, chẳng bao giờ bóc lột bất công.
Ngược lại, ông Vua của các vua ấy, vị Chúa của các chúa ấy lại hết mực tôn trọng tự do của con người ta là điều Ngài đã trao ban như là quà tặng vô giá, trân trọng đến độ Ngài cứ nhẫn nại đứng bên ngoài cánh cửa đời ta mà gõ, mà kêu...

...sao chúng ta chưa một lần dừng lại trên sân chơi cuộc đời này để chọn một vị vua thật sự cho tâm hồn và cả thể xác của mình ?


20 thg 11, 2008

Vé về tuổi học trò (1)

Nhớ ngày đầu tiên đi học, chỉ thắc mắc mãi một câu: rồi ai đưa con về? Trường cách nhà khoảng 500m. Rồi bỏ qua lớp mẫu giáo tương đương lớp lá bây giờ, từ vườn trẻ mà vào thẳng lớp năm (bây giờ là lớp 1). Ký ức là Đà lạt lạnh căm căm, nhưng thiếu nhi được yêu cầu đi tham dự tháng lễ sáng thứ năm hàng tuần. Có 1 tháng nào đó hồi lớp bốn (lớp 2 bây giờ), được phát hai bảng danh dự 1 xanh 1 vàng, có lẽ là 1 cho kết quả học tập và 1 cho những cố gắng trong việc học, cộng thêm 1 roi vào mông vì trốn lễ. Đó là còn ưu ái “con ông C.”, chứ mấy bạn khác được đến 2 roi lận. Không nhớ là có đau không, nhưng nhớ là rất ấm ức vì bắt con nít dậy sớm đi lễ giữa trời giá rét. Bây giờ Đà lạt hình như hết lạnh rồi.
Rồi sau 30/4 năm 75, đi học ở một dãy trường lá xập xệ, vô học lại lớp 2 vì vừa đủ tuổi, mà do chạy loạn nên chưa học xong lớp đó của chế độ cũ (hic hic). Có vài chuyện để nhớ trong 3 năm học cấp 1 ở Đồng Nai này:
- 1 là trong giờ ra chơi năm nào đó, chơi năm mười, mắt nhắm mắt mở mà hai đứa tông vào nhau:em kia gãy răng, mình chảy máu đầu phải vô phòng hiệu trưởng nằm dài trên băng ghế, chiều Má đi đón còn bị la một chặp nữa.
- Chuyện còn nhớ thứ hai cũng trong 1 giờ ra chơi, đang đứng xem con khỉ làm trò thì có một bạn chạy tới lay lay, ê ba mày về rồi kìa (Ba đang đi cải tạo mừ). Vậy là chạy ù về nhà, đứng dựa cửa nhìn một ông già (lúc đó ba mới khoảng tuổi mình bây giờ thôi) râu dài, ốm nheo, tóc lốm đốm bạc. Lúc đó Má cũng không có nhà. Rồi rơm rớm nước mắt. Xong rồi tất bật cầm đồ chơi ba cho chạy vô lớp khoe lung tung.
- Rồi một hôm đứng ngoài cửa, thấy các anh chị lớp 6 học tiếng Anh, có 1 chữ “blackboard”, phục dễ sợ. Cái chữ dài ngoằng thế mà mọi người học và nhớ được. Hehehe.
- Rồi nhớ chuyện chích ngừa, khám sức khỏe. Chích ngừa thì ok, không sợ đau, nhưng vô nằm lên bàn cho bác sĩ sờ nắn cái bụng một chít thì đứa nào cũng sợ cả. Rồi thì cô y tá lấy máu xét nghiệm, nhưng bọn con nít đồn um lên là lấy máu để cho bộ đội bị thương (khoảng năm 78, hồi đó đang có chiến tranh biên giới)
Hồi đó đi học hình như thoải mái lắm lắm, không nhớ gì chuyện phải học bài, làm bài tập… như mấy đứa nhỏ lớp 3, lớp 4 bây giờ. À, cũng nhớ chuyện đi lên xã thi học sinh giỏi nữa. Bây giờ mỗi lần đi Đà lạt, xe chạy ngang vẫn nhớ.

Mai mốt nhớ tiếp. Bây giờ phải đi họp rùi.

17 thg 11, 2008

Tuyệt chiêu Quảng cáo!

Trong tình hình địa ốc ế ẩm, kinh tế suy thoái toàn cầu thì việc thách đố 100 tỉ đồng của các cựu chiến binh với công ty Keangnam-Vina gì gì đó là một tuyệt chiêu quảng cáo. Thử nhìn nhận vấn đề theo hướng này nhé.
  1. Cách thức thực hiện: một người nào đó đại diện cho nhóm gọi là cựu chiến binh được công ty này thuê, đứng ra thách đố, bỏ ra 100 tỉ nếu công ty hoàn thành đúng tiến độ. Công ty cũng hứa sẽ trả 100 tỉ nếu không đạt. Trong bất cứ trường hợp nào xảy ra thì công ty cũng chỉ chi trả 100 tỉ mà thôi. Số tiền này nếu đưa vào chiến dịch quảng cáo báo, đài, intenet, radio, ooh,... từ nay cho đến khi công trình được xây xong là quá nhỏ so với tổng dự toán (chỉ tương đương 0.6% - 6 triệu so với 1 tỉ đô). Lưu ý là chi phí dành cho quảng cáo của các doanh nghiệp ít nhất cũng 5% và có thể lên đến 20 - 30%!
  2. Một trong hai kịch bản sẽ xảy ra: Nếu công trình hoàn thành đúng tiến độ, công ty sẽ chi 100 tỉ bằng tiền mặt cho hội từ thiện. Điểm được là công ty được vô số tiếng tốt mà không cần phải quảng cáo. Nếu công trình hoàn thành trễ tiến độ (giả sử 1 vài tháng), công ty cũng không bị ảnh hưởng nhiều về uy tín – nhưng vẫn được mọi người bàn luận, kể cả tung hô. Công ty chỉ “hy sinh” vài căn hộ cho mục tiêu từ thiện. Các căn hộ này được nhà nước(đại diện là kho bạc) đứng ra bán giúp. Tiện cả đôi đường.

Nói tóm lại, công ty không mất gì cả mà cái được sẽ là:

- Được tất cả các báo, đài quảng cáo không công từ nay cho đến khi công trình hoàn thành và kể cả sau đó nữa

- Được sự quan tâm của Ủy ban nhân dân thành phố Hà nội, kho bạc, …

- Khả năng bán căn hộ rất rất cao vì mọi người tin chắc về thời gian "giao nhà" - có đủ vốn xây dựng

- Còn nhiều cái được nữa mà mình không kịp liệt kê (sẽ suy nghĩ tiếp)

Tội gì không cá cược nhỉ?


14 thg 11, 2008

3 NO - 3 YES

Cha Tiến Lộc tặng các bạn trẻ 3 chữ NO và 3 chữ YES:

3 NO gồm 3 việc không nên làm, bắt đầu bằng từ NO:

KHÔNG I DỐI
KHÔNG I XẤU
KHÔNG NG GIẬN

3 YES gồm 3 việc nên làm, bắt đầu bằng từ YE:

U MẾN CHÚA
YÊU THƯƠNG NHAU
N ỦI NGƯỜI NGHÈO ĐÓI, KHỔ ĐAU...

Mình có lẽ không còn là bạn trẻ, nhưng sẽ nhận và cố gắng!

13 thg 11, 2008

ĐƯỜNG ĐỜI

Đường đời vòng quanh như một con rắn tự ngoặm lấy đuôi mình. Con người trần trụi từ lúc bắt đầu mở mắt, năm này qua năm khác, đi lên cho tới giữa cuộc đời, vào tuổi trung niên, rồi dần dần đi xuống. Rốt cuộc, với tấm hình hài trần trụi, con người lại trở về vị trí khởi hành.

Dần dần, con người tăng trưởng, tầm vóc cao lên. Rồi một ngày, lưng thêm còng, gối thêm mỏi, thân hình như lụn dần, cuối cùng thì nghiêng mình cúi xuống cát bụi.

Dần dần con người khai triển ngũ quan, mở rộng tầm nhìn tầm nghe, những quan năng khác cũng tăng tiến hoàn chỉnh như thể buổi sáng mở toang các cánh cửa sổ. Rồi mỗi ngày, mắt thêm mờ, tai thêm lãng, khép dần các ngũ quan như thể đóng cửa về đêm.

Mỗi ngày một chút, kiến thức đủ loại tích lũy trong trí nhớ. Đến lúc về già, nói trước quên sau, để đâu quên đấy.

Mỗi ngày một chút, chân thêm vững, tay thêm khéo, miệng thêm lưu loát. Tới ngày xế bóng, tay chân run rẩy vụng về, nói năng chậm chạp lung túng.

Một ngày trước kia bắt đầu tập nói. Một ngày sau này lại nói chẳng ra hơi.

Một ngày trước kia rời vòng tay mẹ, chập chững biết đi. Một ngày sau này không còn sức xê dịch, phải vịn cánh tay con cháu.

Thuở còn nằm nôi, mẹ cho bú mớm, thay lót đổi tã. Rồi sẽ tới ngày phải nằm liệt, con cháu chăm nom, lau mặt thay áo, xúc cơm đổ thuốc.

Một ngày trước kia mở mắt chào đời, làm quen với thế giới chung quanh. Rồi sẽ tới ngày nhắm mắt buông xuôi, vĩnh biệt dương thế.

Một ngày trước kia lần đầu hô hấp, con người sinh ra. Rồi sẽ tới ngày thở hắt ra lần cuối, đi vào cõi chết.

Một ngày xa xưa, trước khi ra đời, chín tháng mười ngày nằm trong dạ mẹ ấm áp, thêm thịt thêm xương mà hình thành cơ thể. Tới ngày cuối cùng đi vào lòng đất giá lạnh, hình hài dần dần phân hóa, thịt xương trở về với tro tàn.

Một ngày xa lắm, con người xuất phát từ người cha mình như một hạt giống truyền sinh. Tới ngày chấm hết cuộc đời trần thế, con người trở về trong Cha của mọi người cha phàm trần, để rồi được tái sinh nơi cõi trường sinh bất tử.

Tới lúc đó, trong một bản thể mới, tất cả lại bắt đầu...

MARIE NOEL ( 1883 – 1967 ), trích từ “Notes intimes”.
Bản dịch của cụ LÊ VĂN LỘC ( ba của Quang Uy )

Bài xin ở blog Cha Quang Uy DCTT Kỳ đồng

12 thg 11, 2008

Muốn relax

Thường thì khi buồn như con chuồn chuồn hay những lúc chán như con gián, mình chỉ muốn đi chơi thôi. "Dưng" mà muốn đi chơi có đôi có cặp như hai bác ở Biên hòa như vầy nè. Bác gái là cô giáo về hưu nên nói chuyện rất dễ thương, đi du lịch mà đem theo cả nồi cơm điện để tối về lỡ đói bụng thì nấu cơm. Bác trai thì chu đáo, tối về khách sạn còn đi băng qua tuốt khu bên kia đường mua trái cây, bánh ngọt về cho bác gái. Hai bác đi đâu cũng có nhau. Thấy thèm như kem que nắng hè Quảng trị ấy!
chau au Rồi muốn đi chơi xa, phải có bác tài xế đẹp "chai" như thế này. Bác tài này được vợ tết cho đầu tóc điệu ghê, nhưng mà nửa tháng mới gội đầu. May mà bên đó mát mẻ, ở Việt nam chắc có nguyên cái sở thú trên đó luôn. Bác này cũng chịu khó nói chuyện, mà mình thì leo lên ghế đầu của xe bus cho dễ chụp hình, tránh xa "xóm nhà lá" cuối xe (toàn buôn chuyện kim cương) nên tha hồ nghe kể chuyện.
chau au Hehehe, đi chơi những nơi như ở đây, cột mốc số 0 ngay trước nhà thờ Notre Dame de Paris cũng được nè
chau au Và xem những cái nhà xinh đẹp, lạ mắt như thế này nữa.
chau auchau auchau au Ôi chỉ nhớ lại chuyện đi chơi thôi mà đã thấy đời tươi lên rồi.

Cố lên. Cố lên.


11 thg 11, 2008

Bần thần

Bắt đầu vào mùa đông thì phải. Sáng nay trời lành lạnh. Cu Sóc tưởng hết bệnh nhưng lại ho nhiều hơn từ chiều qua. HK ngày càng vui vẻ hơn, dễ chịu hơn. Chắc là tại càng ngày cả nhà càng quen với tính tình của nàng.
Hôm qua được tin chị H. bị đột quỵ, may mà nhẹ, nhưng cũng đủ để bần thần cả ngày. Chị còn trẻ, xốc vác, nhanh nhẹn, nói chuyện cứ oang oang, giờ thì thầm, rủ rỉ . Vậy mà còn bị các bác sĩ y tá cấm người nhà vô thăm, cấm nói chuyện vì sợ chị xúc động, ảnh hưởng đến não. Chị có nhà máy lớn ở Bình Dương, căn nhà to như lâu đài ở Tân Bình, một công ty to đùng ở Mỹ (nói chung là giàu ghê lắm), vậy mà nằm dài ở hành lang bệnh viện Chợ Rẫy (đông quá - ở hành lang mà có đến 12 giường bệnh).
Bần thần vì các bệnh viện "quốc tế" ở Việt nam bắt đầu nhiều hơn, nhưng cái được lớn nhất của hệ thống này là thu nhiều tiền, y tá dễ thương, phòng ốc sạch sẽ, còn chuyện chuyên môn thì không chắc à.
Bần thần vì chị thường ngày hét ra lửa, mấy trăm nhân viên chạy quíu chân, giờ không dám nhúc nhích, nghe y tá nộ một tiếng là im re.
Bần thần vì email của Chị L. từ mãi Texas, nhắc mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe
Thôi thì cố gắng, nhưng hôm nay lại để quên thuốc ở nhà nữa rồi. Huhuhu

Hehehe

Mới đi họp về. Chán kinh khủng. Có khi tại mình cả nghĩ. Sao lại có những người cứ chực chờ để dìm người khác xuống bùn thế nhỉ. Mà vì mình cứng đầu quá, dìm mãi không được nên lại càng cố dìm. Nhất là khi người ta có cảm giác thấp hơn mình xíu xiu nên cứ nhảy chồm nhồm cho cao hơn. Ví von ghê
Thôi. Tẩu vi thượng sách. Em chạy đây! Về đi coi phim cho nó bớt xì trít.

8 thg 11, 2008

Nha trang - Doc Let

Vay la da tron con di choi duoc roi. Cho duoc Bi di theo thoi. Tinh ra cung gan, ngu mot giac la den noi thoi. Sang nay da kip di mot vong , an trua hoanh trang, ngu mot giac hoanh trang hon nua. Gia nhu khong co dien thoai thi hanh phuc hon nua hic chic.
Theo cai ten nay thi nghi la doc phai cao lam, nhung chang thay dau ca. O resort gi dau ma cu mem, beo nheo, hehehe. Doi khi cung nho cai ten ma lua duoc thien ha heng!
Di choi ma bi "vin", phai edit cai email nay gio. May qua, xong roi, nhung chua biet co phai edit tiep khong nua, thoi cho den toi vay. Hy vong la ok.
Mai con mot ngay hanh phuc nua.

3 thg 11, 2008

2/11/2008

Cuối cùng là đã hoàn thành xong việc thứ nhất. Cả nhà khởi hành từ 8 giờ sáng. May mà trời chiều lòng người. Mưa to từ giữa trưa tới 3 giờ chiều rồi tạnh ráo. Thánh lễ chuẩn bị từ 3g30, kết thúc lúc 5 giờ chiều khi trời lắc rắc mưa tiếp. Đến 7 giờ thì tiếp tục trút nước. Đi về dọc đường có những đoạn nước ngập không thấy đường luôn, chạy xe mà nước văng tung tóe. Có đoạn thì hai bên đường nước chảy cuồn cuộn như suối. Gần 10 giờ đêm thì về tới nhà. Ngủ khỏe.
Đi dự lễ thấy cảm động ghê, khi giữa những nấm mộ lạnh lẽo là nến sáng, là nghi ngút khói hương, là những bình hoa tươi, và người người chen vai, sốt sắng. Rồi thì dù, áo mưa, giấy báo bung ra khi trời mưa lắc rắc và không ai bỏ về cả. Xong thánh lễ còn cầu nguyện riêng từng gia đình ở mỗi mộ thân nhân nữa.
Bà ngoại vui ơi là vui. Vui còn là vì được con gái khều khều mấy cây, rồi lỏn lẻn thú nhận: khều được Má một câu là vui cả ngày. Rồi vui vì cũng gặp được người này người kia, hỏi thăm dăm ba câu nữa.
Hai em nhỏ đi xe thì mệt, nhưng thích chí xem bò, chó, heo, gà. Sóc trên đường về nằm im re, tưởng bị bệnh luôn. Vậy mà về tới nhà mặt mày hớn hở, lèm lỉnh chọc phá tiếp.
Bí lo lắng vì mãi không thấy Ba Mẹ tặng quà sinh nhật, cũng không thấy Dì, chị có động tĩnh gì. Tối nghe hứa hẹn nên yên tâm, cười nói vui vẻ.
Bây giờ phải chuẩn bị tiếp cho việc quan trọng thứ hai đây. Mong là mọi thứ suôn sẻ. Nhưng cũng phải đợi một vài ngay thư thư công việc đã.

Tổng số lượt xem trang