Ngày này 10 năm trước, Ba ra đi. Vẫn nhớ là 1 sáng thứ bảy. Lẽ ra mình phải chạy về nhà từ khuya thứ sáu (hồi đó muốn về nhà chỉ có chuyến xe đêm, xuất phát lúc 1,2 giờ sáng gì đó), nhưng ráng làm cho xong mọi việc vào sáng thứ bảy rồi về. Nhưng tất cả đã muộn. Ân hận mãi đến bây giờ. Chỉ biết tiếp tục cầu nguyện cho Ba.
Có lẽ mình là người trò chuyện với Ba nhiều nhất, dù từ năm 15 tuổi là đã không ở gần Ba Má nữa. Có những chuyện Ba chỉ chia sẻ với mình mà không nói với Má. Có những lúc chỉ hai cha con - câu chuyện như là giữa hai người bạn vong niên vậy. Mình cũng là người giống Ba nhất về vẻ bề ngoài cũng như về tính cách. Đến nỗi lúc về nhà chịu tang Ba, đã có những lời đồn thổi râm ran rằng mình là con riêng của Ba!
Con vẫn nhớ lúc 8 tuổi, đang đi học thì được tin Ba mới đi cải tạo về, bỏ tất cả chạy về, rồi đứng ở cửa nhìn Ba lạ lẫm: tóc bạc, râu dài cả chùm dù lúc đó Ba mới 42 tuổi. (may quá, ba cạo râu sau đó ít ngày). Rồi hớn hở cầm đồ chơi Ba tặng tung tăng đem khoe với bạn
Nhớ lúc hai cha con đi trỉa lúa, trỉa đậu, hái bắp, làm cỏ lúa - lủi thủi tuốt sau xa, Ba thấy tội nghiệp bồng lên xe thồ đẩy đi. Cũng phải thôi, con mới 10 tuổi! Rồi chiều về thì đi thăm bẫy, hái nấm.
Nhớ những tối hai cha con khiêng đất đắp nền nhà ở Ngã Sáu, hai cha con đi hái bông điên điển, cắt môn nước, đặt lờ, cắm câu... chống đói.
Nhớ buổi nói chuyện của Ba đêm trước ngày con lên Mỹ An, nhập học lớp 10, sống tự lập. Nhờ đó mà con tránh xa biết bao cám dỗ, khó khăn của ba năm học trung học, và cả thời gian dài sau này nữa.
Nhớ những đêm thức chờ Ba đi làm mộc về - do chờ con nước nên có khi về đến nhà đã quá nửa đêm.
Nhớ những lúc chạy đưa Ba đi cấp cứu, những lo lắng bồn chồn chờ Ba trước cửa BV. Chợ Rẫy hay dưới chân cầu thang BV Gia định. Nhớ những lúc Ba chở con đi lòng vòng Sài gòn bằng xe đạp, rồi con chở Ba bằng xe gắn máy - cũng lòng vòng Sài gòn
Nhớ những câu chuyện Ba kể về thế thái nhân tình, những buồn lo của Ba dành cho mấy đứa con còn nhỏ dại. Nhớ những lúc hai cha con tâm sự chuyện ngoài quê, chuyện họ hàng bên nội, bên ngoại. Thương Ba trước lúc mất đi tâm hồn vẫn chưa thực sự thanh thản - dù biết Ba đã hài lòng phần nào.
Nhớ Ba!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét