Thông thường người ta hay phê bình người này người kia có nhiều bộ mặt, lúc thế này lúc thế khác. Cũng không biết có nên quy đó là tội hay không. Từ xưa cũng đã có “gió bề nào theo bề nấy” rồi mà. Hơn nữa, dù ít dù nhiều thì mỗi người đều phải “đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”. Có chăng sự khác nhau là ở mức độ thôi.
Hôm qua ngồi tám về cái sự hai mặt này. Có những người mà mức độ nó lên đến đỉnh điểm khi vừa tay bắt mặt mừng, ôm hôn thắm thiết với Anh A, 1 giây sau đã quay sang bĩu môi với mình rằng thằng cha A này cà chớn. Thật buồn khi phải chứng kiến những vở kịch kiểu này. Lạ (hay không lạ) là những người này lại rất thành công trong kinh doanh. Cũng phải thôi, họ biết cúi đầu khi cần, kể cả với những đứa con nít, miễn là nó phục vụ cho mục tiêu kinh doanh. Nên đôi khi cảm thấy sợ, không biết có lúc nào mình ở tình huống của Anh A này không nữa. Có đôi lúc thấy bi quan!
Mình cũng đang trong tình huống phải sống 2 mặt. Hay một chuyện là hai mặt này không mâu thuẫn trực tiếp với nhau, chỉ có đôi lúc làm mình hơi khó xử.
Một mặt là những con số, khách hàng này khách hàng kia. Tiếp xúc với các giám đốc tiếp thị, quản lý nhãn hàng, quản lý truyền thông, phòng quảng cáo…nói chung là những con người kinh doanh, mặt mày khó đăm đăm. Câu chuyện xoay quanh deadline, giá cả, dịch vụ, ...
Mặt kia thì tiếp xúc với kịch bản, lịch quay, gặp điều hành sản xuất, đạo diễn, quay phim, người mẫu, diễn viên… Câu chuyện đôi khi trời ơi đất hỡi lắm lắm.
Hai thế giới gần như chẳng ăn nhập gì với nhau, những mối quan tâm khác nhau và những tính cách hoàn toàn khác nhau. Vậy mới khó. Nên con người mình đôi đi bị trộn lẫn, dùng cách giao tiếp với bên này khi gặp gỡ bên kia, câu chuyện với bên kia lại lãng đãng tình tiết bên này. Cứ như thịt ba rọi vậy. Nên đôi khi phải chịu cảnh dở dở ương ương. Hic hic.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét