Ảnh trong tuần

Ảnh trong tuần

10 thg 5, 2010

Thư của con gái chín tuổi rưỡi!


Chào Mẹ,
Mẹ có hỏi con rằng con nghĩ Ba Mẹ hiểu con tới đâu, nhưng con nghĩ rằng câu hỏi này thì nên để mẹ tự trả lời thì hơn. Bởi vì nếu mẹ có thể trả lời được con nghĩ Ba Mẹ hiểu con tới đâu, thì chắc chắn là mẹ sẽ hiểu con. Còn việc Ba Mẹ hỏi con có muốn Ba Mẹ thay đổi không thì con nghĩ Ba Mẹ không cần đâu, cứ như vậy là được rồi. Con là một đứa con gái mà giống như con trai, tính nết khá "bất bình thường", nên con nghĩ chắc Ba Mẹ chỉ cần có thể "đọc như ăn cháo" tất cả những gì về con như tính nết, sở thích... là quá đủ với con rồi. Với lại, theo cách con nghĩ thì nếu có chuyện gì thì chỉ cần viết ra Nhật ký là được nên con không thích chuyện quá riêng tư của mình cho mọi người biết. Nếu cần thì con có thể kể bí mật của con cho một, hai người bạn thân thôi. Theo quan niệm của con thì hai người khác nhau về tuổi tác thì sẽ không bao giờ hiểu nhau được.
Như con đã nói từ lúc đầu, chuyện này Mẹ sẽ có thể suy nghĩ ra, nhưng nếu như vậy thì Mẹ chắc sẽ không hài lòng lắm, nên bây giờ con sẽ trả lời thật luôn. Con nghĩ mẹ KHÔNG HIỂU CON MỘT CHÚT NÀO HẾT! KHÔNG MỘT CHÚT NÀO CẢ! Vì thế nên chắc Mẹ sẽ không bao giờ biết được tại sao con lại có thích đọc truyện tranh đâu nhỉ? À, còn chuyện con có muốn Ba Mẹ thay đổi thì con nghĩ Ba Mẹ sẽ không làm được đâu, vì nó có vẻ hơi "viển vông"! Con không có ý chê Ba Mẹ chưng... sự thật nó là thế mà!
Nói chung thì con cũng không cần Ba Mẹ hiểu con, và con cũng không thích Ba Mẹ hiểu con. Nhưng nói vậy không có nghĩa là con không yêu quý Ba Mẹ, con luôn là đứa con ngoan của Ba Mẹ, và con sẽ mãi yêu thương Ba Mẹ.
Và con cũng muốn trích dẫn cho Mẹ 1 câu nói bình thường nhưng con rất thích: "Muốn kéo con ra khỏi cái vỏ bọc thì phải chui vào cùng với con". Mặc dù con đã cố gắng lôi kéo Ba Mẹ vào nhưng cuối cùng thì Ba Mẹ lại từ chối con. Nếu muốn biết thì Mẹ hãy nhớ lại những lúc con đưa cho Mẹ bài văn của con đi. Những lúc đó mẹ thường chỉ trích con nhiều và chỉ cho con lỗi sai. Con biết Mẹ làm thế vì thương con, nhưng có thể Mẹ chỉ cần biết một mình chứ không nhất thiết phải "la làng" lên cho mọi người biết vào bữa tối. Có thể Mẹ không biết nhưng đã nhiều lúc con ngượng lắm. Hay lúc con được con búp bê Barbie, Mẹ phải biết rằng, đó là lần ĐẦU TIÊN con trúng giải, nhưng Mẹ đã vô tình (hay cố tình) không biết và BẮT con nhường cho em. Khi lên taxi, vì quá khó chịu nên con mới đưa cho HK. Vậy mà lát sau, Mẹ lại bảo HK trả lại cho con. Con bực lắm, giả sử như HK cứ giữ lấy thì con chỉ khóc một tí rồi thôi, HK có thì vui mừng, vậy mà Mẹ kêu HK trả lại cho con làm con cảm thấy như mình đang bị thương hại vậy. CON GHÉT NHẤT LÀ MỖI KHI CÓ AI ĐÓ ĐANG TỎ RA THƯƠNG HẠI! Và chắc là Mẹ không biết, ngay khi về đến nhà, con đã quăng con búp bê đó xuống đất và khóc trong sự nhục nhã. Còn chuyện trên trường, ha ha ha ha ha ha! Con dám chắc là Mẹ còn không biết con đang chơi với ai, đang giận ai, ngay cả chuyện học hành, chắc Mẹ cũng không biết sức học của con đang lên hay đang xuống. À quên, không chỉ Mẹ đâu mà ngay cả Ba cũng thế. Nếu Mẹ muốn biết thì Mẹ cứ việc hỏi Ba đi.
Xong! Có lẽ con viết hơi dài nhỉ! Nhưng mà chỉ có thế này thì Mẹ mới hiểu rõ được.
Vậy thôi.
Chào Mẹ.
LOVE YOU!

1 nhận xét:

  1. Nặc danh10/5/10

    B của mẹ K đáng yêu quá, nhưng tâm hồn B mong manh lắm đó...

    Trả lờiXóa

Tổng số lượt xem trang