Ảnh trong tuần

Ảnh trong tuần

26 thg 6, 2009

Chuan bi


Hôm nay cả nhà gặp gỡ, ăn uống để tiễn đưa Bu Bí đi chơi. Rắc rối ghê ha. Thật ra là có nhiều lý do để hai bạn í được chiếu cố đặc biệt hơn 1 chút. Lần đầu tiên BB đi chơi mà không có Ba Mẹ đi cùng. Lần đầu tiên BB xa nhà đến hơn 6 tuần lễ. Cho con đi mà vui buồn lẫn lộn. Vui vì con có được cơ hội tốt để tập sống xa nhà, tập làm quen môi trường mới, tập làm việc. Vui vì con có được cơ hội tốt để rèn luyện tiếng Anh. Lo vì muôn thuở vẫn phải lo, và lo đủ thứ linh tinh hầm bà lằng. Buồn vì không thấy hai chị em líu lo trong khoảng gần hai tháng kế tiếp. Nhưng buồn lo thì ít thôi. Cầu mong hai đứa vui vẻ mạnh khỏe, đi chơi và học được nhiều thứ.
Tối nay còn phải đóng gói đồ đạc nữa.
Mai phải xin nghỉ 1 buổi để tiễn đưa, thút thít, hehehe.
Chắc là khó ngủ đây. Hôm qua, Bí gõ cửa xin Mẹ tối nay cho con ngủ chung, mà ngủ chung giường chứ không phải chỉ chung phòng như mọi khi. Chị này là cũng tình củm lắm à nghe.

22 thg 6, 2009

Phép lạ!

Viết tiếp bài về event.
Những ngày cuối tháng 5, bạn được đưa vô cấp cứu ở Chợ Rẫy, mọi người nhắn tin cho nhau: "Bác sĩ nói chỉ còn vài ba ngày nữa thôi. Vô thăm đi khi bạn còn tỉnh táo". Bần thần suốt cả ngày, nghỉ làm luôn để đi thăm. Bạn nằm đó tỉnh táo, mắt vàng, da vàng, nhưng cũng còn cố gắng nói cười. Rất đông bạn bè đến, bắt tay, xoa bóp chân, nói đủ thứ chuyện, ra về và xót xa.
Nhưng rồi tuần này qua tuần khác, bạn lúc mệt hơn, lúc yếu hơn.
Chuẩn bị mọi chuyện cho ngày ra đi - nhờ tất cả những người quen biết.
Bạn bè đã mua đất cho bạn ở Bình Dương
Cuối tuần vừa rồi vào thăm, Bạn trông khỏe hơn khá nhiều. Mắt vẫn vàng nhưng da có vẻ đậm màu hơn, không còn vàng như trước. Tỉ lệ men gan chỉ còn cao hơn người bình thường chút xíu, ngày trước cao gấp 10 lần lận. Bạn ngồi ghế ăn uống bình thường, rồi đi ra hành làng ngồi ngắm cảnh đường phố Sài gòn - trước đây là nằm trên giường và nửa ngồi nửa nằm thôi.
Bạn cùng tám chuyện mua đất và xuýt xoa khi chủ đất hỗ trợ giá tốt, vị trí đẹp.
Bác sĩ nói rằng chưa biết kết quả sẽ ra sao, nhưng được như thế này đã là một phép lạ. Ít nhất thì bạn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, và sẵn sàng tư thế rồi. Vẫn mong sao phép lạ tiếp tục, để bạn bè còn tiếp tục gặp gỡ, nói cười và gia đình bạn cũng còn đủ đầy như trước.
Mong sao!

19 thg 6, 2009

Ba

Vậy là đã hơn 10 năm chia tay Ba. Hình ảnh về Ba tiếc thay phần lớn là hình ảnh những ngày khốn khó nhất của cả gia đình.
Hình ảnh Ba thở khó nhọc vì căn bệnh COPD thời đó chưa phát hiện ở Việt nam, vô Chợ Rẫy rồi cũng phải về và được khuyên mua bình oxy về thở. May sau đó có BS Quang� du học ở Pháp về, nên cho thuốc đúng bệnh - tiếc là đã quá trễ.
Hình ảnh Ba ngồi ở bàn nước nhìn ra xe cộ ngoài đường, trong căn nhà mới xây với vẻ hài lòng
Hình ảnh Ba săm soi chiếc xe Dream của Như - Dụng, hay hình ảnh Ba ráng xách xe chạy 1 vòng, làm cả nhà lo thót tim vì sau hơn hai mươi năm Ba mới chạy xe lại
Hình ảnh Ba bơi xuồng về nhà lúc nửa đêm, còn đem theo bánh bò và thịt heo chỗ Ba làm nhà gởi tặng
Hình ảnh Ba là những lúc hai cha con ngồi kể đủ thứ chuyện đời xưa đời nay, hay là hình ảnh hai cha con đèo nhau trên chiếc xe đạp đi thăm vài người bạn cũ, rồi đi ăn phở ông già,...
Quan trọng hơn hết là hình ảnh Ba vui vẻ với hai thằng rể, hài lòng vì con gái mình , nhờ đức của cha, nên chắc chắn là không khổ!
Hình ảnh Ba nhăn mặt vì sự quá quắt của bà hàng xóm, ù cả tai vì những lời lẽ và hình ảnh quái gở của họ. Có lẽ đây là điều dằn vặt nhất của Ba cho đến cuối đời.
Cầu mong Ba luôn được bình an.

9 thg 6, 2009

Event

Làm trong ngành quảng cáo, quen với chữ event.
Hôm qua viết lại mọi thứ, lên kế hoạch chuẩn bị một event cho bạn mà ứa nước mắt.
Ứa nước mắt vì nhớ lại buổi họp brief, người brief và người nhận brief đều sụt sịt, ướt hết mỗi người vài tờ giấy chuyên chậm mồ hôi.
Ứa nước mắt vì cái event này không thể quyết định được ngày tổ chức. Nửa mong cho nó đừng xảy ra, ít là trong vài năm nữa, vì bạn và mình cũng còn cậy trông vào phép màu. Nhưng cả bạn và mình cũng biết rằng, cái phép màu đó chỉ là 1 phần ngàn, hoặc ít hơn. Khi mà bạn đang thở gấp, hụt hơi, cả người đã sưng to. Nửa thì mong cái ngày đó đến sớm cho bạn bớt phần khắc khoải, bớt phần đau đớn.
Ứa nước mắt vì bạn bình tĩnh đến lạ, nghĩ đến được từng chi tiết cho cái event, mà mục tiêu chỉ vì những người xung quanh, không vì cá nhân. Bạn muốn sự việc êm ả, không phiền hà những người thân quen, mà quên không nhắn nhủ chọn hành trang cho cá nhân mình, cho một cuộc đi ngút mắt.
Ứa nước mắt vì biết rằng mình sắp không còn gặp lại nhau, không cùng ngồi lại để review xem event thành công thế nào, có gì cần khắc phục, có gì cần ngợi khen.

5 thg 6, 2009

Làm người đàng hoàng

Muốn làm người đàng hoàng cũng không dễ đâu à nha!
Chuyện là đi xe đón vợ, tíu tít, quên bật đèn nên bị mấy ảnh thổi vô. Ngồi trên xe cũng đấu tranh tư tưởng dữ lắm. Nếu bây giờ kẹp 2,3 trăm gì đó vào giấy tờ xe, đưa cho mấy anh kiểm tra thì có thể chạy tiếp ngay lập tức.
Nếu đưa giấy tờ, chờ lấy biên lai phạt thì sẽ tốn khoảng 5 trăm, mà còn phải vài ngày nữa mới đi lên đội xe, trình biên bản, lấy giấy đi đóng tiền ở kho bạc, quay về lại đội mới lấy lại được bằng lái. Nhưng không đơn giản như thế, còn phải chờ đợi, có khi phải chen lấn, đi lòng vòng, nhanh thì mất một buổi, chậm thì cả ngày.
Đó, khó chứ bộ. Nhưng rồi vợ góp ý: thôi thì lúc nào làm người đàng hoàng được thì cố gắng làm đi. Lấy can đảm, xuống trình giấy xe.
- Anh biết lỗi gì rồi chứ?
- Dà, quên bật đèn
- Muốn đóng phạt không?
- Có lỗi thì phải đóng phạt thôi
- Muốn đóng ở đây ngay hay lấy biên lai về đội đóng?
- Thôi cứ về đội đóng cũng được
- Về đội là đóng 5 trăm à nghe
- Thì phạm lỗi rồi phải đóng chứ sao.
- Đóng ở đây đi cho nhanh
- Dà, về đội đóng cũng được.
- ....
- Thôi ghi biên lai nhanh đi mày - Câu này của anh thứ hai đứng chờ sốt ruột nhắc anh thứ nhất!

Đó, cứ gợi ý như thế thì làm sao mà làm người đàng hoàng.
Cuối cùng cũng chờ lấy xong biên lai, ngày mai đi đóng phạt trong sự tiếc nuối và lầm bầm của mấy ảnh "chà, cái thằng gì mà ngu lâu, nói mãi chẳng hiểu"

À, mà phát hiện này cũng hay à nghe: nếu trong phim Mỹ, hay như hôm trước thấy ở Canada, thì khi bị cảnh sát thổi, bạn cứ ngồi yên trong xe, cảnh sát sẽ đến bên cửa xe, xem giấy tờ, ghi biên lai phạt, rồi thì đường ai nấy đi. Ở đây, khi bị cảnh sát thổi, bạn phải tấp xe vào lề, dừng xe, ra khỏi xe, đi một đoạn đến gặp các chú, chờ lấy giấy phạt (hoặc tự động nộp phạt kèm theo giấy tờ xe), xong mới trở về xe đi tiếp.
Khác nhiều chứ he!

2 thg 6, 2009

Học - Hành

Hai hôm nay đi học. Vỡ ra được nhiều thứ ghê. Có học vẫn hơn!
Cuối tuần vừa rồi là những ngày nặng nề kinh khủng.
Đi thăm Đ. đang nhập viện vì bị đau nhiều. Xót xa khi nhìn Đ. nằm viện, mắt vàng, da vàng, bụng trướng to, hơi thở nặng nề và ngắt quãng. Trong lời cầu nguyện mỗi tối thêm 1 câu cho bình an của Đ. và những bệnh nhân nói chung.
Mọi người bàn tán về anh BP, hôm đó vữa trải qua ca phẫu thuật 10 tiếng đồng hồ. Bây giờ thì Anh cũng đã yên nghỉ rồi. Tối nay có lẽ đi viếng - nếu H về kịp
Rồi câu chuyện không liên lạc được với Anh TMT để mời thổi cho phim, cũng vì Anh vừa phát hiện mình bị ung thư. Thông tin hình như cũng chính xác, mặc dù vẫn cầu mong là không phải vậy.
Rồi bị đau đầu, đau mắt.
Rồi câu chuyện của T, của ở nhà dưới.
Cầu mong giải quyết được ổn thỏa câu chuyện dưới nhà - hình như cũng khó. Nếu mọi chuyện ok thì chắc là vui hơn.
May mà còn niền vui trong công việc.
Một khách hàng mới hứa hẹn thôi thì bây giờ đã đến giai đoạn ký HĐ và brief. Một KH khác cũng chuẩn bị brief nữa
Công việc chuẩn bị cho Khi yêu và Bạch tuyết đang chạy đều. Những khó khăn, hiểu lầm nho nhỏ đã xong nên chắc là cũng ổn.
Đi gặp Chị Hồng Vân để mời vô vai, thấy rằng nghệ sĩ lớn cũng khác. Không so đo chuyện catse, chuyện thường gặp với vài nghệ sĩ đang lên khác, mà bàn ngay vô lịch quay, phục trang ở trường ở nhà, tóc và make up,... thấy vui vui hơn hẳn.

Tổng số lượt xem trang